Tiểu sử Osho

Thời thơ ấu và niên thiếu: 1931-1950

Osho được sinh ra tại nhà ông bà ngoại ở Kuchwada,[16] một ngôi làng nhỏ thuộc quận Raisen của bang Madhya Pradesh ở Ấn Độ,[17] và là con cả trong số mười một người con của một gia đình kinh doanh vải vóc.[18] Bố mẹ ông theo đạo Taranpanthi – đây là một nhánh của đạo Gia-na (Jainism) một tôn giáo cổ của người Ấn. Osho sống chung với ông bà ngoại cho đến khi bảy tuổi,[19] theo lời kể của chính ông thì việc sống chung này tạo ra ảnh hưởng lớn đến sự phát triển của mình, bởi vì ông bà cho Osho sự tự do tối đa, không phải chịu giáo dục áp đặt hoặc hạn chế.[20]

Lúc bảy tuổi, ông ngoại của ông, người mà Osho kính yêu qua đời, sau đó ông đã đi đến Gadarwara để sống với cha mẹ.[16][21] Ông đã bị ảnh hưởng sâu sắc bởi cái chết của ông ngoại, và một lần nữa bởi cái chết của người anh em họ Shashi do mắc bệnh thương hàn, điều đó dẫn đến một sự lo lắng bất thường về cái chết kéo dài trong suốt phần lớn thời thơ ấu và thanh niên.[21][22] Còn trong lớp học ông là một học sinh nổi loạn, nhưng có nhiều năng khiếu, đặc biệt là khả năng tranh luận.[3] Rajneesh trở thành một người theo chủ nghĩa chống duy tâm, quan tâm đến việc thôi miên và có những liên kết với chủ nghĩa xã hội và hai tổ chức quốc gia Ấn Độ: quân đội quốc gia Ấn Độ và Rashtriya Swayamsevak Sangh.[3][23][24] Tuy nhiên, việc tham gia các tổ chức này của ông khá ngắn ngủi vì ông không thể chịu đựng được bất kỳ kỷ luật, hệ tư tưởng hoặc hệ thống từ bên ngoài.[25]

Học đại học và diễn giả trước công chúng: 1951–1970

Năm 1951, ở tuổi 19, Osho bắt đầu học tại trường Hitkarini College ở Jabalpur.[26] Khi được yêu cầu phải rời trường do xung đột với thầy giáo, ông chuyển đến trường Cao đẳng D. N. Jain, cũng tại Jabalpur.[27] Sau khi cho thấy mình là một người giỏi tranh cãi, Osho đã được miễn phải theo học các lớp cao đẳng tại trường Cao đẳng D.N.Jain ngoại trừ phải tham dự các kỳ kiểm tra và sử dụng thời gian rảnh rỗi để làm việc trong vài tháng với tư cách là trợ lý biên tập tại một tờ báo địa phương.[28] Ông bắt đầu diễn thuyết trước đám đông tại buổi Sarva Dharma Sammelan (gặp gỡ tất cả các tôn giáo) tổ chức tại Jabalpur, do cộng đồng Taranpanthi Jain tổ chức, và tham gia cuộc nói chuyện và diễn thuyết này từ năm 1951 đến năm 1968.[29] Ông đã chống lại áp lực của cha mẹ yêu cầu ông kết hôn.[30] Osho sau đó nói rằng ông đã giác ngộ vào ngày 21 tháng 3 năm 1953, khi ông 21 tuổi, khi trải qua một kinh nghiệm huyền bí khi ngồi dưới gốc cây trong vườn Bhanvartal ở Jabalpur.[31]

Tốt nghiệp cử nhân triết học tại D. N. Jain College năm1955, ông vào Đại học Sagar, và năm 1957 Osho đã nhận được bằng Thạc sỹ về Triết học (với bằng xuất sắc).[32] Ngay lập tức ông đảm nhiệm vị trí giảng dạy tại Đại học Raipur Sanskrit, nhưng Phó Hiệu trưởng trường này nhanh chóng yêu cầu ông chuyển trường vì Osho được coi là một mối nguy hiểm đối với đạo đức, nhân cách và tôn giáo của sinh viên[4]. Từ năm 1958, ông làm giảng viên Triết học tại Đại học Jabalpur, được phong Giáo sư năm 1960.[4] Là một giảng viên nổi tiếng, ông được các đồng nghiệp thừa nhận là một người thông minh vượt trội, người có thể vượt qua những thiếu sót trong chương trình giáo dục ở vùng quê.[33]

Song song với giảng dạy tại trường Đại học, Osho đã đi vòng quanh Ấn Độ với cái tên Acharya Rajneesh (Acharya nghĩa là thầy giáo/giáo sư; Rajneesh là một biệt danh ông đã có từ hồi nhỏ), thuyết giảng các bài chỉ trích chủ nghĩa xã hội, Gandhi và các tôn giáo có tổ chức.[3][4][5] Ông nói rằng chủ nghĩa xã hội chỉ có thể xã hội hóa được sự nghèo đói, và ông mô tả Gandhi là một nhà cách mạng thích bạo lực tôn thờ sự nghèo đói.[3][5] Để thoát khỏi sự thụt lùi đó ông cho rằng Ấn Độ cần chủ nghĩa tư bản, khoa học, công nghệ hiện đại và kiểm soát sinh sản[3]. Ông đã chỉ trích các tôn giáo chính thống của Ấn Độ là đã chết, chỉ gồm các nghi thức rỗng tuếch, áp bức những tín đồ bằng nỗi sợ hãi sự hứa hẹn được ban phúc.[3][5] Những tuyên bố như vậy khiến ông thành người gây nhiều tranh cãi, nhưng cũng đem lại cho ông một lượng tín đồ trung thành bao gồm một số thương nhân và doanh nhân giàu có.[3][34] Những doanh nhân tìm kiếm sự tư vấn cá nhân của Osho về phát triển tâm linh và cuộc sống hàng ngày của họ, đổi lại họ đóng góp bằng tiền - việc khá phổ biến ở Ấn Độ - và việc diễn thuyết của Osho đã phát triển nhanh chóng[34]. Từ năm 1962, ông khởi xướng các trại thiền định từ 3 đến 10 ngày, và các trung tâm thiền định đầu tiên (Jivan Jagruti Kendra) bắt đầu xuất hiện xung quanh những lớp giảng dạy, sau đó được gọi là Phong trào Thức tỉnh Cuộc sống (Jivan Jagruti Andolan).[35] Sau một chuyến lưu diễn và thuyết giảng gây tranh cãi năm 1966, ông đã từ chức giáo sư của mình theo yêu cầu của trường đại học.[4]

Trong một loạt bài giảng năm 1968, sau này xuất bản dưới tiêu đề Từ tình dục đến siêu tâm thức, Osho đã gây scandal cho các nhà lãnh đạo Ấn Độ giáo khi kêu gọi cần chấp nhận tình dục một cách tự do hơn nữa, và sau đó ông được báo giới Ấn Độ mệnh danh là "đạo sư tình dục"[36][7]. Vào năm 1969, khi được mời đến phát biểu tại Hội nghị Hindu thế giới lần thứ hai, mặc dù có một số nhà lãnh đạo Ấn Độ giáo phản đối, ông đã sử dụng cơ hội phát biểu để tiếp tục gây tranh cãi lần nữa, với tuyên bố rằng "bất kỳ tôn giáo nào mà coi cuộc sống vô nghĩa và đầy đau khổ, chỉ biết dạy cách hận thù cuộc sống, đều không phải là một tôn giáo thực sự. Tôn giáo là một nghệ thuật dạy cách làm thế nào để tận hưởng cuộc sống."[36][37] Ông tập trung phê phán các thầy tu là những người ích kỷ, làm shankaracharya của Puri phát khùng, chạy lên tìm cách ngăn trở Osho tiếp tục diễn thuyết nhưng vô hiệu.[37]

Mumbai: 1970–1974

Osho kỷ niệm sinh nhật tại Mumbai ngày 11 tháng 12 năm 1972

Tại một sự kiện thiền trước công chúng vào mùa xuân năm 1970, Osho trình bày phương pháp Thiền động của mình lần đầu tiên.[38] Ông rời Jabalpur đến Mumbai vào cuối tháng 6.[39] Vào ngày 26 tháng 9 năm 1970, ông đã khởi xướng một nhóm đệ tử (neo-sannyasin) đầu tiên của mình.[40] Trở thành một đệ tử của Osho có nghĩa là lấy một cái tên mới và mặc bộ áo màu cam truyền thống của các giáo sĩ khổ tu của Ẩn Độ giáo, bao gồm một mala (vòng cổ đính cườm) xâu móc kèm với một ảnh của Osho[41]. Tuy nhiên, các sannyasin đã được khuyến khích sống kiểu ăn mừng chứ không phải khổ hạnh.[42] Bản thân Osho cũng không coi mình là người được thờ phượng mà chỉ được coi như một chất xúc tác, "một mặt trời khuyến khích hoa nở".[42]

Lúc đó Osho đã một thư ký tên là Laxmi Thakarsi Kuruwa, và trở thành đệ tử đầu tiên của ông, lấy tên mới là Ma Yoga Laxmi[3]. Laxmi là con gái của một trong những người theo ông sớm nhất, một người giàu có theo đạo Jaina từng là người ủng hộ chính của Đại hội Đảng toàn quốc trong cuộc đấu tranh cho Phong trào độc lập Ấn Độ, với các liên hệ chặt chẽ với Gandhi, NehruMorarji Desai[3]. Laxmi quyên góp tiền bạc để Osho có thể ngừng các chuyến diễn thuyết của mình và định cư ở một chỗ.[3] Vào tháng 12 năm 1970, Osho chuyển đến căn hộ Woodlands ở Mumbai, nơi ông diễn thuyết và tiếp khách, trong số đó là các khách du lịch phương Tây đầu tiên[39]. Kể từ đó ông ít khi đi du lịch, không còn diễn thuyết công khai nữa[39]. Năm 1971 ông lấy tên là "Bhagwan Shree Rajneesh". Shree là một cách xưng hô lịch sự giống như "Ngài"; Bhagwan nghĩa là "người được ban phúc", được sử dụng trong văn hóa Ấn Độ như là một thuật ngữ tôn trọng một con người mà tính tôn giáo đã bộc lộ rõ ràng. Sau đó, khi ông đổi tên, ông lại định nghĩa lại ý nghĩa của từ Bhagwan.[43][44]

Pune ashram: 1974–1981

Trung tâm Osho tại Pune năm 2008

Khí hậu ẩm ướt của Mumbai tỏ ra bất lợi cho sức khoẻ của Osho: ông đã mắc các bệnh tiểu đường, hen phế quản và hàng loạt chứng dị ứng.[41] Năm 1974, vào dịp kỷ niệm 21 năm của Osho tại Jabalpur, ông chuyển đến một ngôi nhà ở Koregaon Park, Pune, mua bằng tiền của Ma Yoga Mukta (Catherine Venizelos), một nữ thừa kế công ty vận chuyển Hy Lạp.[45][46] Osho đã nói chuyện tại ashram Poona này từ năm 1974 đến năm 1981. Hai ngôi nhà liền kề và 6 mẫu Anh (24.000 m2) trở thành cốt lõi của một ashram, và tư dinh này vẫn là trung tâm của Osho International Meditation Resort ngày nay. Ngôi nhà mới cho phép ghi âm thường xuyên và sau đó là quay video, in ra các bài thuyết giảng của ông để phân phối trên toàn thế giới. Điều này cho phép ông tiếp cận được nhiều khán giả hơn. Số lượng du khách phương Tây sau đó tăng mạnh[47]. Ashram này nhanh chóng bao gồm một trung tâm nghệ thuật và hàng thủ công sản xuất quần áo, đồ trang sức, đồ gốm, mỹ phẩm hữu cơ và trình diễn các buổi biểu diễn kịch, ca múa nhạc và kịch câm.[47] Từ năm 1975, sau khi có một số nhà trị liệu từ Phong trào Tiềm năng Con người tới tham gia, thì ashram bắt đầu bổ sung các bài thiền định với một số lượng các nhóm trị liệu ngày càng tăng,[48][49] và các nhóm này trở thành nguồn thu nhập chính cho ashram.[50][51]

Pune ashram là một nơi thú vị và đầy năng lượng cảm xúc, một môi trường nửa lễ hội nửa điên rồ.[52][53] Ngày bắt đầu lúc 6 giờ sáng với bài tập Thiền động.[54][55] Từ 8 giờ sáng, Osho diễn thuyết ngẫu hứng trong khoảng 60 phút đến 90 phút trong thính phòng "Đức Phật", bình luận về các bài viết tôn giáo hoặc trả lời các câu hỏi của du khách và đệ tử.[47][55] Cho đến năm 1981, loạt bài giảng được Osho nói bằng tiếng Hindi xen lẫn với các bài giảng bằng tiếng Anh.[56] Trong ngày, nhiều buổi thiền định và các buổi điều trị liệu pháp đã diễn ra, với cường độ được giải thích là lấy từ năng lượng tinh thần "vườn Phật" của Osho. Ở các darshan buổi tối, Osho nói chuyện với các đệ tử hoặc khách thăm viếng và truyền đạo cho các môn đệ ("ban cho tính sannyas")[47][55]. Sannyasin đến ngồi ở darshan khi ra đi hoặc trở lại, hoặc khi họ có điều cần tranh luận.[47][55]

Để quyết định cần tham gia phương pháp điều trị nào, các du khách đã nhờ Osho tư vấn hoặc lựa chọn theo sở thích của mình.[57] Một số nhóm điều trị sớm trong ashram, chẳng hạn như nhóm Encounter, đã được thực nghiệm, cho phép một mức độ tấn công vật lý cũng như những lần quan hệ tình dục giữa những người tham gia.[58][59] Các báo cáo mâu thuẫn về thương tích gặp phải trong các cuộc họp nhóm Encounter bắt đầu xuất hiện trên báo chí.[60][61][62] Richard Price, tại thời điểm đó là một nhà trị liệu của Human Potential Movement và là đồng sáng lập của viện Esalen, cho rằng các nhóm khuyến khích những người tham gia "bạo động" thực sự thay vì "mô phỏng bạo lực" (tiêu chuẩn trong các nhóm Encounter được thực hiện ở Hoa Kỳ) và chỉ trích họ khi tạo ra "những sai lầm tồi tệ nhất của một số nhóm trưởng Esalen thiếu kinh nghiệm". Price được cho là đã rời khỏi ashram Poona với một cánh tay bị gãy sau tám giờ đồng hồ trong một căn phòng với những người tham gia có vũ trang với gậy bằng gỗ.[63] Bernard Gunther, đồng nghiệp Esalen của ông, đã có trải nghiệm tốt hơn tại Poona và đã viết một cuốn sách, Dying for Enlightenment, có hình ảnh và mô tả trữ tình của các lớp thiền định và các nhóm trị liệu. Bạo lực trong các nhóm điều trị cuối cùng đã kết thúc vào tháng 1 năm 1979, khi ashram đưa ra một thông cáo báo chí nói rằng bạo lực "đã hoàn thành chức năng của nó trong bối cảnh chung của ashram như là một công xã tâm linh đang phát triển".[64]

Sannyasin đã "tốt nghiệp" sau hàng tháng thiền định và trị liệu có thể xin làm việc trong ashram, trong một môi trường đã được mô hình hoá một cách có ý thức bắt chước cộng đồng của nhà thần bí Nga Gurdjieff tạo ra tại Pháp trong những năm 1930.[65] Các tính năng chính được lấy từ môi trường của Gurdjieff là công việc khó khăn, người làm không được trả lương, và người giám sát được chọn vì tính cách làm mài mòn của họ, cả hai điều trên đều được chọn để tạo ra cơ hội tự quan sát và tự siêu việt hóa bản thân[65]. Nhiều môn đệ quyết định ở lại ashram hàng năm trời[65]. Bên cạnh việc tranh cãi xung quanh các liệu pháp, các cáo buộc về việc các sannyasin sử dụng ma túy đã bắt đầu làm xấu hình ảnh của công xã trong ashram[66]. Một số sannyasin người phương Tây bị cáo buộc là kiếm tiền để kéo dài thời gian ở lại Ấn Độ thông qua mại dâm và buôn bán ma túy.[67][68] Một vài người sau đó cáo buộc rằng, mặc dù Osho không trực tiếp tham gia, họ đã thảo luận kế hoạch và hoạt động của họ với Osho trong darshan và Osho đã chúc phúc cho họ.[69]

Vào cuối những năm 1970, ashram Poona trở nên quá nhỏ so với tốc phát triển nhanh chóng của phong trào và Osho đã yêu cầu tìm nơi lớn hơn[70]. Sannyasin từ khắp Ấn Độ bắt đầu tìm kiếm địa điểm: những địa điểm tìm thấy được bao gồm một nơi trong tỉnh Kutch tại Gujarat và hai nơi tại vùng núi phía bắc Ấn Độ[70]. Các kế hoạch này chưa bao giờ được thực hiện do những căng thẳng gia tăng giữa ashram và chính quyền của Đảng Janata Morarji Desai đã làm đình trệ kế hoạch[70]. Việc phê duyệt sử dụng đất đã bị từ chối và quan trọng hơn, chính phủ đã ngừng cấp thị thực cho khách du lịch nước ngoài khi họ thông báo ashram là điểm đến chính của họ.[70][71] Ngoài ra, chính quyền của Desai đã hủy bỏ tình trạng miễn thuế của ashram với hiệu lực hồi tố, dẫn đến một yêu cầu nộp thuế khoảng 5 triệu USD.[72] Mâu thuẫn với các nhà lãnh đạo tôn giáo khác nhau của Ấn Độ đã làm trầm trọng thêm tình huống - vào năm 1980, ashram đã gây nhiều tranh cãi đến nỗi Indira Gandhi, mặc dù đã có liên kết trước đây giữa Osho và Đảng Quốc Đại Ấn Độ trong thập niên 60, đã không muốn can thiệp bảo vệ cho công xã này sau khi bà trở lại nắm quyền.[72] Tháng 5 năm 1980, trong một bài thuyết giảng tại công xã, Vilas Tupe, một tín đồ Ấn độ giáo cổ điển, đã tấn công định giết Osho.[70][73][74] Tupe tuyên bố rằng ông đã tiến hành cuộc tấn công, bởi vì ông tin rằng Osho là một điệp viên của CIA.[74]

Đến năm 1981, ashram của Rajneesh đã đón 30.000 du khách mỗi năm.[66] Các buổi thuyết pháp hàng ngày gồm chủ yếu các khách đến từ Châu Âu và Mỹ.[75][76] Nhiều nhà quan sát nhận thấy rằng phong cách thuyết giảng của Osho đã thay đổi vào cuối những năm 70, trở nên ít tập trung hơn về mặt trí tuệ và có nhiều câu chuyện đùa châm biếm gây sốc hoặc gây thú vị cho khán giả.[70] Vào ngày 10 tháng 4 năm 1981, sau khi đã thuyết giảng hàng ngày trong gần 15 năm, Osho đã bước vào một khoảng thời gian ba năm rưỡi tự im lặng, và satsang—khoảng thời gian im lặng ngồi với âm nhạc và bài đọc từ các tác phẩm tâm linh như The Prophet của Khalil Gibran hoặc Isha Upanishad—thay thế cho các buổi nói chuyện trước đó.[77][78] Cùng thời điểm này, Ma Anand Sheela (Sheela Silverman) thay Ma Yoga Laxmi làm thư ký của Osho.[79]

Nước Mỹ và công xã Oregon: 1981–1985

Osho tự lái xe tại Rajneeshpuram, 1982.

Vào năm 1981, căng thẳng gia tăng tại ashram Poona, cùng với những lời chỉ trích về các hoạt động của công xã và các đe doạ trừng phạt của các quan chức Ấn Độ, đã tạo ra động lực cho việc khảo sát để xem xét việc thành lập một công xã mới tại Hoa Kỳ.[80][81][82] Theo Susan J. Palmer, việc chuyển tới Hoa Kỳ là một kế hoạch của Sheela.[83] Gordon (1987) lưu ý rằng Sheela và Osho đã bắt đầu thảo luận về ý tưởng thiết lập một công xã mới ở Mỹ vào cuối năm 1980, mặc dù Osho không đồng ý đi đến đó cho đến tháng 5 năm 1981.[79]

Vào ngày 1 tháng 6, ông đã tới Hoa Kỳ bằng thị thực du lịch, bề ngoài là vì mục đích y tế, và đã ở vài tháng tại một trung tâm tĩnh tâm Rajneeshee nằm ở Kip's Castle tại Montclair, New Jersey.[84][85] Ông đã được chẩn đoán chứng thoát vị đĩa đệm vào mùa xuân năm 1981 và được điều trị bởi một số bác sĩ, bao gồm cả James Cyriax, một bác sĩ cơ xương của St. Thomas' Hospital và chuyên gia về tiêm màng cứng bay từ London.[79][86][87] Thư ký trước đó của Rajneesh, Laxmi, đã báo cáo cho Frances FitzGerald rằng "cô đã thất bại trong việc tìm kiếm một khu đất ở Ấn Độ phù hợp với nhu cầu của Rajneesh, và do đó, khi xảy ra trường hợp khẩn cấp về y tế, Sheela đã giành thế chủ động"[87]. Một thông báo công khai của Sheela nói rằng Osho đang có nguy cơ nghiêm trọng nếu ông ở lại Ấn Độ, nhưng sẽ được điều trị y tế ở Mỹ nếu ông cần đến phẫu thuật.[79][86][88] Mặc dù tình hình bệnh tật nêu ra là nghiêm trọng nhưng Osho đã không tìm cách điều trị ở bên ngoài trong suốt thời gian ở Hoa Kỳ, khiến cho Cục Nhập cư và nhập tịch khẳng định rằng ông đã có một ý định định trước để ở lại nước này[87]. Osho sau đó đã nhận tội gian lận nhập cư, trong khi vẫn nói rằng ông vô tội đối với cáo buộc rằng ông đã tuyên bố sai về đơn xin thị thực ban đầu của ông về ý định của ông muốn ở lại Mỹ khi ông đến từ Ấn Độ.[nb 1][nb 2][nb 3]

Vào ngày 13 tháng 6 năm 1981, chồng của Sheela, John Shelfer, đã ký một hợp đồng mua một khu đất ở Oregon với giá 5,75 triệu đô la Mỹ, và vài ngày sau đó chuyển giao tài sản trên cho tổ chức Osho Foundation tại Mỹ. Đây là một trang trại có diện tích 64.229 mẫu Anh (260 km2), trước đây gọi là trang trại "The Big Muddy" và trải rộng trên hai hạt ở Oregon (WascoJefferson).[89] Trang trại được đổi tên thành "Rancho Rajneesh" và Osho chuyển vào đó ngày 29 tháng 8.[90] Một giáo sư ở Oregon nói: "Phản ứng ban đầu ở Oregon là một sự cân bằng không thoải mái, trong đó ngày càng nhiều người thể hiện quan điểm khoan dung hơn là phản đối." Báo chí đưa tin, và một nghiên cứu khác cho thấy mâu thuẫn gần như ngay lập tức xảy ra với sự phản đối dữ dội của địa phương, tiểu bang và liên bang, từ chính phủ, báo chí và các cá nhân. Các phản ứng ban đầu của cộng đồng địa phương dao động từ sự thù hận đến khoan dung, tùy thuộc vào khoảng cách từ nhà họ đến trang trại gần hay xa.[91] Trong vòng vài tháng, một loạt các cuộc chiến pháp lý diễn ra, chủ yếu liên quan đến việc sử dụng đất[92]. Vào tháng 5 năm 1982, cư dân của trang trại Rancho Rajneesh đã bỏ phiếu để đổi tên nó thành thành phố Rajneeshpuram.[92] Tổ chức 1000 Friends of Oregon ngay lập tức vào cuộc và sau đó kiện cáo trong sáu năm liền tại nhiều tòa án và dùng các hành động hành chính để vô hiệu hóa việc tạo ra thành phố Raijneeshpuram và ép các tòa nhà và các kiến trúc xây dựng phải bị phá bỏ.[92][93][94] 1000 Friends công khai kêu gọi "phá bỏ" thành phố mới được đặt tên này. Một luật sư của 1000 Friends cho biết nếu 1000 Friends thắng kiện, Quỹ Osho sẽ bị "buộc phải tháo dỡ hệ thống thoát nước của họ và phá bỏ nhiều tòa nhà".[95][96] Năm 1985, Toà án Tối cao Oregon cho rằng đất trên không phù hợp để làm ruộng và do đó không cần phải đáp ứng các quy trình và tiêu chuẩn sử dụng đất phức tạp, nhưng lại bị đưa ra để xác định các vấn đề khác. Năm 1987, Toà án Tối cao cuối cùng đã giải quyết vụ tranh chấp cho Thành phố Raijneespuram, nhưng vào thời điểm đó cộng đồng Osho đã tan rã. Trong quá trình kiện tụng, 1000 Friends đã dựng một quảng cáo gây quỹ trên khắp tiểu bang Oregon với tiêu đề "Cảnh báo về Rajneeshpuram. Lo lắng cho Rajneeshpuram sẽ không ích gì." Một bình luận của tờ Oregonian đã bình luận về quảng cáo này, nói rằng 1000 Friends "nên xấu hổ vì chính bản thân mình" cho một chiến dịch "dựa trên sự sợ hãi và thành kiến". Trớ trêu thay, Cục Quản lý Đất Liên bang cho thấy rằng việc sử dụng đất mang tính nông nghiệp cao nhất của khu đất đang được kiện cáo chỉ là chăn chín con gia súc[97]. Tại một thời điểm, công xã của Osho đã cho một số lượng lớn những người vô gia cư từ các thành phố khác nhau của Hoa Kỳ đến ở trong một nỗ lực không thành công để ảnh hưởng đến kết quả của cuộc bầu cử, trước khi thả họ vào các thị trấn xung quanh và để lại một số người vô gia cư, buộc Tiểu bang Oregon phải đưa trả lại họ về các thành phố cũ của họ, với chi phí do tiểu bang chi trả.[98][99]

Vào tháng 3 năm 1982, cư dân địa phương thành lập một nhóm được gọi là Citizens for Constitutional Cities để chống lại sự phát triển của trang trại Osho. Một đơn kêu gọi đã được đệ trình, yêu cầu thống đốc phải "bao vây, kiểm soát và loại bỏ" mối đe dọa xâm lược của một "bọn cuồng đạo từ bên ngoài vào'".[93] Năm 1985, một đơn kêu gọi khác của tiểu bang, được một số nhà lập pháp Oregon hỗ trợ, đã được đệ trình nhằm xóa bỏ hiệu lực điều lệ của Thành phố Rajneeshpuram.[99] Vào tháng 7 năm 1985, địa điểm xét xử vụ dân sự này đã bị dời đi vì các nghiên cứu do Quỹ Osho đưa ra cho thấy sự thiên vị. Thẩm phán nói rằng "thái độ của cộng đồng công xã sẽ không cho phép xét xử công bằng và vô tư"[9]. Cơ quan lập pháp của tiểu bang Oregon đã thông qua một số dự luật nhằm làm chậm lại hoặc ngăn chặn sự phát triển của thành phố Rajneeshpuram, bao gồm luật HB 3080 đã ngừng phân phối các quỹ chia sẻ doanh thu "cho bất kỳ thành phố nào có tư cách pháp nhân đang bị thách thức. Rajneeshpuram là thành phố duy nhất bị ảnh hưởng bởi luật này."[97] Oregon Gov. Vic Atiyah tuyên bố vào năm 1982 rằng do hàng xóm của công xã không thích họ, công xã nên đi khỏi Oregon.[100] Một đại diện của cộng đồng đã đáp lại rằng "tất cả những gì bạn phải làm là chèn từ "da đen" hoặc "người Do thái" hoặc "người Công giáo" vào tuyên bố... khi đó lời tuyên bố sẽ dễ hiểu hơn một chút."[100] Tháng 5 năm 1982, Thượng nghị sĩ Mark Hatfield gọi INS ở Portland. Một bản ghi nhớ INS cho biết Thượng nghị sĩ "rất quan tâm" về "cuồng giáo" này đã "gây nguy hiểm cho lối sống của một thị trấn nông nghiệp nhỏ... và là một mối đe dọa đối với an toàn công cộng".[101] Những hành động như vậy thường có ảnh hưởng đến quyết định di trú. Charles Turner, luật sư Hoa Kỳ chịu trách nhiệm về việc truy tố thủ phạm nhập cư chống lại Osho, cho biết, sau khi Osho rời Mỹ, việc trục xuất ông đã có hiệu quả vì nó "gây ra sự phá hủy của toàn bộ phong trào".[102]

Vào tháng 1 năm 1989, INS Commissioner Charles Nelson thừa nhận rằng đã có "rất nhiều quan tâm" trong cuộc điều tra nhập cư từ cả Thượng nghị sĩ Oregon, "Nhà Trắng và Bộ Tư pháp". Và có rất nhiều ý kiến, chủ yếu là "Đây là một vấn đề, và chúng ta cần phải làm gì đó." Ông Turner sau đó thừa nhận," chúng tôi đang sử dụng quá trình pháp lý để giải quyết... một vấn đề chính trị." Một chuyên gia pháp luật nổi tiếng[103] về các tôn giáo mới báo cáo, như báo chí đã nói về đại thể, rằng công xã Osho là "trọng tâm của một sự bùng nổ của giới truyền thông, hầu như tất cả đều là truyền thông có tính tiêu cực".[104] Người Oregon, vốn là tờ báo thống trị trong tiểu bang, đã đăng một trang quảng cáo đầy đủ vào năm 1987, trong đó tuyên bố rằng người Oregon đã "đóng góp làm sụp đổ công xã Rajneesh ở Oregon và việc trục xuất Bhagwan".[105] Một giáo sư về nghiên cứu tôn giáo của Đại học bang Oregon đã nói rằng "cơn cuồng loạn... làm mất tự do và gây ra một mối đe dọa nghiêm trọng hơn cả giáo phái Rajneesh, mà ông coi như một tôn giáo đang nổi lên".[106] Ông Richardson tiếp tục phát hiện ra rằng "hành động pháp lý này cũng cho thấy sức mạnh to lớn của các thực thể chính phủ nhằm giải quyết có hiệu quả đối với các nhóm tôn giáo không được ưa chuộng". (id. trang 483.) Ông kết luận nghiên cứu của ông: "Thông tin được ghi nhận..., các tôn giáo mới của Oregon đã từng được xét xử, và thường là họ thua kiện."[103] Năm 1983, Tổng chưởng lý bang Oregon đã đưa ra một vụ kiện nhằm tuyên bố sự vô hiệu của thành phố vì vi phạm Điều khoản sửa đổi lần thứ nhất đối với Hiến pháp. Toà án đã phát hiện thấy tài sản của thành phố thuộc sở hữu và kiểm soát của Quỹ Osho, và đưa ra phán quyết của Nhà nước[107]. Toà án đã không xem xét các trường hợp hiến pháp của Hoa Kỳ đang kiểm soát yêu cầu một hành vi vi phạm phải được khắc phục bằng các biện pháp "ít xâm nhập" nhất để sửa lại hành vi vi phạm mà nó đã trích dẫn trước đây. Thành phố đã buộc phải "cam kết" trong quyết định này, như là một phần của việc giải quyết vụ nhập cư của Osho.[103]

Các sannyasin đón mừng Osho trên xe đi qua mỗi ngày tại Rajneeshpuram. khoảng 1982.

Osho đã ngừng nói chuyện trước công chúng và thuyết giảng trong suốt thời gian kiện cáo, và đã bước vào giai đoạn tự "im lặng" kéo dài đến tháng 11 năm 1984, tại công xã mỗi ngày các đoạn video cũ của Osho được phát thay thế[84]. Ông dành phần lớn thời gian một mình và ông chỉ giao tiếp với một vài đệ tử chủ chốt, bao gồm Ma Anand Sheela và bạn gái của cô, Ma Yoga Vivek (Christine Woolf).[84] Osho sống trong một nhà xe trailer bên cạnh một hồ bơi được che kín và các tiện nghi khác. Ông không diễn thuyết nữa và chỉ xuất hiện trước hầu hết các cư dân công xã hàng ngày vào lúc ông trên xe, chậm rãi đi qua khi họ đứng thành hàng bên đường[108]. Osho đã thu hút sự chú ý của công chúng về số lượng các xe hơi Rolls-Royce đã mua để sử dụng, tổng cộng có 93 chiếc xe.[109][110] Điều này khiến ông trở thành chủ sở hữu có nhiều xe loại này nhất trên thế giới.[111] Những môn đệ của ông muốn mở rộng bộ sưu tập này đến khi đủ 365 chiếc Rolls-Royce- dùng 1 chiếc cho mỗi ngày trong năm.[111]

Năm 1981, Osho trao cho Sheela ủy quyền giới hạn và sau đó để Sheela toàn quyền thay mặt ông trong năm 1982.[112] Năm 1983, Sheela thông báo rằng kể từ nay Osho sẽ chỉ nói chuyện với cô.[113] Sau này Osho tuyên bố Sheela đã giấu không cho ông biết những chuyện xảy ra sau đó[112]. Nhiều sannyasin đã bày tỏ sự nghi ngờ về việc Sheela đại diện cho Osho và nhiều môn đệ bất mãn đã rời Rajneeshpuram để phản đối cái họ cho là sự lãnh đạo độc đoán.[114] Các sannyasin thường trú mà không có quốc tịch Hoa Kỳ gặp phải những khó khăn về thị thực mà một số người cố gắng khắc phục bằng cách kết hôn giả.[115] Các nhà quản lý công xã đã cố gắng giải quyết khó khăn của Osho về mặt này bằng cách tuyên bố ông là người đứng đầu một tôn giáo, "Rajneeshism":[108][116]

Tại Oregon mọi người chứng kiến sự chú ý ngày càng nhiều vào lời tiên đoán của Osho rằng thế giới có thể bị phá hủy vì chiến tranh hạt nhân hoặc các thảm hoạ khác trong những năm 1990.[117] Osho đã nói vào năm 1964 rằng "cuộc chiến tranh thế giới thứ ba và cuối cùng đang được tiến hành" và thường nói về nhu cầu tạo ra một "nhân loại mới" để tránh bị diệt chủng toàn cầu[118]. Điều này đã trở thành cơ sở cho một chủ nghĩa ở ẩn mới, và một bài báo năm 1983 trong Bản tin của Quỹ Rajneesh thông báo rằng "Rajneeshism đang tạo ra một con thuyền Nô-ê của ý thức... Tôi nói với bạn rằng ngoại trừ điều này không có cách nào khác", làm tăng tính khẩn cấp trong việc xây dựng công xã Oregon.[118] Tháng 3 năm 1984, Sheela thông báo rằng Osho đã dự đoán trước cái chết của 2/3 nhân loại do bệnh AIDS.[118][119] Sannyasin được yêu cầu phải mang găng tay cao su và bao cao su khi quan hệ tình dục,và kiềm chế hôn, vốn là các cách phòng bệnh sau đó được thông tin rộng rãi trên báo chí với tư cách là một phản ứng cực đoan vì bao cao su ít khi được dùng như một hình thức phòng chống AIDS do tại thời điểm đó HIV/AIDS được cho là bệnh của giới đồng tính nam.[120][121]

Trong thời gian ở Rajneeshpuram, Osho đã đọc cho ghi chép ba cuốn sách khi đang hút dinitơ oxit do bác sĩ răng chỉ định: Glimpses of a Golden Childhood, Notes of a Madman và Books I Have Loved.[122] Sheela sau đó tuyên bố rằng Osho đã uống sáu mươi miligam Valium mỗi ngày và nghiện nitơ oxit.[123][124][125] Osho đã phản bác các cáo buộc trên khi được phỏng vấn.[123][126]

Vụ tấn công sinh học năm 1984

Osho đã huấn luyện Sheela trong việc sử dụng phương tiện truyền thông để bảo vệ lợi thế của cô và trong suốt thời gian im lặng của mình, ông đã nói riêng rằng khi Sheela nói, là cô nói thay mặt ông.[107] Ông cũng đã ủng hộ Sheela khi những phản ứng về hành vi của cô phát sinh trong giới lãnh đạo công xã, nhưng vào mùa xuân năm 1984, khi căng thẳng giữa các lãnh đạo công xã lên đến đỉnh điểm, một cuộc họp riêng đã được triệu tập với Sheela và nhân viên nhà riêng của Osho[107]. Theo lời khai của nha sĩ riêng của Osho, Swami Devageet (Charles Harvey Newman),[127] Sheela bị khiển trách trong cuộc họp, và Osho tuyên bố rằng ngôi nhà của ông, chứ không phải của cô, mới là trung tâm của công xã[107]. Devageet tuyên bố Osho cảnh báo rằng sự ghen tị của Sheela đối với bất cứ ai gần gũi với ông chắc chắn sẽ khiến họ trở thành một mục tiêu.[107]

Vài tháng sau, vào ngày 30 tháng 10 năm 1984, Osho kết thúc giai đoạn tự im lặng, và thông báo rằng đã đến lúc phải "nói lên những sự thật của chính mình".[128][129] Vào tháng 7 năm 1985, ông lại tiếp tục diễn thuyết hàng ngày. Vào ngày 16 tháng 9 năm 1985, một vài ngày sau khi Sheela và toàn bộ đội ngũ quản lý của cô bất ngờ rời khỏi công xã đi châu Âu, Rajneesh đã tổ chức một cuộc họp báo, trong đó ông gọi Sheela và các cộng sự của cô là một "băng đảng phát xít".[8] Ông cáo buộc họ đã phạm một số tội ác nghiêm trọng, phần lớn là vào năm 1984, và đã mời các nhà chức trách tới điều tra.[8]

Những tội ác được nhắc đến, mà Osho tuyên bố đã được thực hiện mà không có sự hiểu biết hay sự ưng thuận của ông, bao gồm cả âm mưu giết thầy thuốc của ông, các vụ ngộ độc của các viên chức chính phủ, lắp thiết bị nghe lén trong công xã và trong nhà của ông, và một cuộc tấn công khủng bố sinh học đối với công dân vùng The Dalles, Oregon, dùng salmonella để tác động đến cuộc bầu cử quận hạt.[8] Mặc dù những lời cáo buộc của ông ban đầu được các nhà quan sát bên ngoài xem xét một cách hoài nghi,[130] cuộc điều tra tiếp theo của chính quyền Hoa Kỳ đã xác nhận những cáo buộc này và dẫn đến việc kết án Sheela và một số nhân viên của cô[131]. Vào ngày 30 tháng 9 năm 1985, Rajneesh phủ nhận rằng ông là một thầy tâm linh.[132] Các môn đệ của ông đã đốt cháy 5.000 bản sao của Book of Rajneeshism, một cuốn sách tổng hợp 78 trang về các giáo lý của ông và định nghĩa "Rajneeshism" như là một "tôn giáo không tôn giáo".[132][133] Osho nói rằng ông đã ra lệnh cho đốt cuốn sách trên để loại bỏ các dấu vết cuối cùng của Sheela ra khỏi công xã. Áo khoác của Sheela cũng được "ném vào lửa".[132]

Cuộc tấn công dùng vi khuẩn salmonella được ghi nhận là trường hợp khủng bố hoá học hoặc sinh học đầu tiên được khẳng định đã xảy ra ở Hoa Kỳ.[134] Osho nói rằng bởi vì ông đang trong giai đoạn im lặng và cô lập, vì chỉ gặp Sheela, ông đã không biết về những tội ác của ban lãnh đạo Rajneeshpuram cho đến khi Sheela và "băng đảng" của cô rời khỏi công xã và các sannyasin đến thông báo cho ông về sự việc.[135] Một số nhà bình luận đã tuyên bố rằng họ tin rằng Sheela đã được sử dụng như một con dê tế thần.[136][137] Những người khác đã chỉ ra rằng mặc dù Sheela đã đặt bọ nghe lén khu nhà ở của Rajneesh và giao các băng nghe lén này các cơ quan chức năng Hoa Kỳ như là một phần của thỏa thuận riêng với tòa án, nhưng không có bằng chứng nào cho thấy Osho có tham gia vào tội ác của Sheela.[138][139][140] Tuy nhiên, Gordon (1987) báo cáo rằng Charles Turner, David Frohnmayer và các quan chức thực thi pháp luật khác, những người đã xem xét các bản hỏi cung không bao giờ phát hành công khai và nghe hàng trăm giờ ghi âm, đã nói với ông rằng Osho phạm nhiều tội hơn những gì ông đã bị truy tố.[141] Frohnmayer khẳng định rằng triết học của Osho không "phản đối chuyện đầu độc" vàông cảm thấy Osho và Sheela là "ác quỷ thực sự". Tuy nhiên, luật sư Turner và Chưởng lý Frohnmeyer thừa nhận rằng "họ không có bằng chứng về việc (Osho) tham gia vào bất kỳ hoạt động tội phạm nào xảy ra tại trang trại".[102] Theo lời khai tại tòa án của Ma Ava (Ava Avalos), một môn đệ nổi tiếng, Sheela đã bật lại cho mọi người nghe một băng ghi âm cuộc họp mà cô đã dự với Rajneesh về "nhu cầu giết người" nhằm thuyết phục các sannyasin tham gia vào việc giết người "Cô ấy đã trở lại cuộc họp và [...] bắt đầu bật băng ghi âm, thật khó để nghe những gì Osho nói. [...] Và ý nghĩa của trả lời của Osho, có, việc giết người để được ở lại Oregon là thực sự cần thiết, và Hitler đúng là một người đàn ông tuyệt vời, mặc dù ông không thể nói điều này công khai vì không ai có thể hiểu được điều đó. Hitler đã có một tầm nhìn tuyệt vời."[99] Sheela cố giết người chăm sóc và bạn gái của Osho, Ma Yoga Vivek, và bác sĩ riêng của Osho, Swami Devaraj (Tiến sĩ George Meredith), bởi vì Sheela nghĩ rằng họ là một mối đe dọa đối với Osho. Cô đã bí mật ghi lại cuộc trò chuyện giữa Devaraj và Osho "trong đó ông bác sĩ đã đồng ý lấy thuốc mà Osho muốn có để đảm bảo một cái chết thanh thản nếu Osho quyết định tự sát".[99]

Vào ngày 23 tháng 10 năm 1985, một bồi thẩm đoàn liên bang cáo buộc Osho và một số đệ tử khác với âm mưu né tránh luật nhập cư.[142] Bản cáo trạng đã được thực hiện trên màn hình quay trực tiếp, nhưng nội dung đã bị rò rỉ cho luật sư của Osho[142]. Các cuộc đàm phán để cho phép Osho ra hàng chính quyền ở Portland nếu có lệnh trừng phạt đã thất bại.[142][143] Tin đồn về cuộc tiếp quản của Cảnh sát Quốc gia và một vụ bắt giữ Osho theo kế hoạch đã gây ra căng thẳng và lo ngại về việc cảnh sát có thể xả súng.[144] Theo băng ghi âm của Sheela, các nhà chức trách sau đó đã tuyên bố họ tin rằng đã có một kế hoạch để các sannyasin phụ nữ và trẻ em tạo ra một tấm khiên người che chắn nếu các cơ quan pháp luật đến bắt giữ Osho tại công xã[141]. Vào ngày 28 tháng 10 năm 1985, Rajneesh và một số nhỏ đồ đệ đi kèm với ông đã bị bắt trên một chiếc Learjet đi thuê tại một sân bay North Carolina; theo các cơ quan chức năng họ đang định bay tới Bermuda để tránh bị truy tố.[145] Cảnh sát thu được 58,000 đô la Mỹ tiền mặt, 35 đồng hồ và vòng tay trị giá 1 triệu đô la Mỹ trên máy bay.[146][147] Osho không hề biết về trát bắt ông của tòa án và cũng không biết lý do của chuyến đi này.[143] Các quan chức pháp luật đã mất mười ngày hợp pháp để chuyển Osho từ Bắc Carolina đến Portland để chuẩn bị cho việc buộc tội.[148] Ban đầu Osho từ chối nhận tội đối với tất cả các lời buộc tội. Sau đó theo lời khuyên của các luật sư của mình, Osho đã dùng "nhận tội Alford" - một loại hình nhận tội mà ông không thừa nhận tội lỗi, nhưng thừa nhận rằng có đủ chứng cứ để buộc tội ông - với một tội có ý định che giấu nhằm ở lại vĩnh viễn tại Hoa Kỳ vào thời điểm nộp đơn xin thị thực ban đầu vào năm 1981 và một tội là đã có âm mưu để cho các sannyasin kết hôn giả để xin quyền cư trú tại Hoa Kỳ.[149] Theo thỏa thuận luật sư của ông ta đã thỏa thuận với Văn phòng Luật sư Hoa Kỳ, Osho bị phạt tù treo 10 năm, 5 năm thử thách, 400.000 USD tiền phạt + phí tòa án, và đồng ý rời khỏi Hoa Kỳ, không trở lại trong vòng ít nhất 5 năm nếu không có sự cho phép của Bộ trưởng Tư pháp Hoa Kỳ.[9][131][147][150]

Về "ý định ban đầu", tại thời điểm điều tra và truy tố, các vụ án phúc thẩm của tòa án liên bang và các quy định của INS cho phép Osho có "ý định kép", gồm việc mong muốn ở lại, nhưng sẵn sàng tuân thủ luật pháp nếu bị từ chối cư trú vĩnh viễn. Hơn nữa, ý định ở lại có liên quan là của người sử dụng lao động chứ không phải là nhân viên.[151] Do tính chất công khai của việc Osho đến và ở lại, và sự giám sát tích cực của INS, Osho dường như đã phải sẵn sàng rời Mỹ nếu bị từ chối các lợi ích. Tuy nhiên, chính phủ đã truy tố ông dựa trên ý định ban đầu. Để sắp xếp một cuộc hôn nhân, chính phủ chỉ tuyên bố rằng Osho nói với một người đồ đệ sống trong nhà của ông rằng nên kết hôn để được ở lại Mỹ[151]. Sự khích lệ như vậy dường như tạo thành kích động, mà cũng không phải là một tội ác ở Mỹ, nhưng không phải là âm mưu thực sự, vốn đòi hỏi việc lập kế hoạch và hành động nhằm thúc đẩy kế hoạch.

Đi vòng quanh thế giới và quay về Pune: 1985–1990

Osho Auditorium, Pune, Ấn Độ

Sau khi rời khỏi Hoa Kỳ, Osho trở về Ấn Độ, hạ cánh xuống Delhi vào ngày 17 tháng 11 năm 1985. Ông được các đệ tử Ấn Độ hoan nghênh và tố cáo Hoa Kỳ, nói rằng thế giới phải "đặt con quái vật nước Mỹ vào đúng vị trí của nó" và rằng "Hoặc là nước Mỹ phải bị thổi còi, nếu không nước Mỹ sẽ là dấu chấm hết của thế giới."[152] Osho đã ở lại Himachal Pradesh trong sáu tuần lễ. Khi các đồ đệ trong đoàn của ông không phải là người Ấn Độ đã bị thu hồi thị thực, Osho chuyển đến Kathmandu, Nepal, và vài tuần sau đó chuyển tới Crete. Bị Cơ quan Tình báo Quốc gia Hy Lạp bắt giữ sau vài ngày, Osho và đoàn tùy tùng lại bay tới Geneva, sau đó tới Stockholm và tới sân bay Heathrow, nhưng đều bị cấm nhập cảnh. Tiếp theo đó Canada từ chối không cho máy bay của Osho hạ cánh, nên cả đoàn lại tiếp tục bay tới sân bay Shannon tại Ireland, để tiếp xăng. Ở đó Osho được ở lại trong hai tuần, tại một khách sạn ở Limerick, với điều kiện là ông không đi ra ngoài và không diễn thuyết. Osho đã được cấp một thẻ căn cước của Uruguay, một năm cư trú tạm thời và có khả năng cư trú vĩnh viễn, do đó cả đoàn đã lên kế hoạch bay tới đó và nghỉ tạm tại Madrid. Tại đó máy bay của Osho đã bị báo chí Guardia Civil bao vây. Ông được phép ngủ qua đêm tại Dakar, sau đó bay tới RecifeMontevideo. Tại Uruguay, cả đoàn chuyển tới một ngôi nhà tại Punta del Este. Tại đây Osho bắt đầu có các bài diễn thuyết trước công chúng cho đến ngày 19 tháng 6, ngày ông được yêu cầu phải đi mà không có lý do chính thức nào. Osho đã thu xếp được thị thực tới Jamaica trong vòng 2 tuần nhưng khi ông và đoàn tùy tùng tới Kingston cảnh sát đã yêu cầu đoàn phải đi khỏi nước này trong vòng 12 tiếng. Máy bay tiếp xăng tại Gander và Madrid, sau đó Osho trở lại Bombay, Ấn Độ, vào ngày 30 tháng 7 năm 1986.[153][154]

Tháng 1 năm 1987, Osho trở lại ashram ở Pune[155][156], tại đó ông đã tổ chức các buổi thuyết giảng buổi tối mỗi ngày, ngoại trừ khi bị bệnh liên tục. Việc xuất bản sách và liệu pháp được tiếp tục và ashram được mở rộng thêm,[157][158] đến nay có tên là "Multiversity" nơi mà liệu pháp có chức năng như một cầu nối đến thiền định. Osho đã nghĩ ra các phương pháp "liệu pháp thiền" mới như "Hoa hồng huyền bí" và bắt đầu hướng dẫn thiền định trong các bài giảng của mình sau hơn mười năm gián đoạn. Các đệ tử Tây phương của ông không thành lập các công xã lớn, chủ yếu thích sống theo phong cách độc lập bình thường.[159] Áo choàng màu đỏ/cam và mala hầu như đã bị bỏ qua, chỉ còn là một tùy chọn từ năm 1985. Việc mặc áo choàng màu nâu đỏ - chỉ khi ở các tòa nhà trong ashram - được yêu cầu lại vào mùa hè năm 1989, cùng với những chiếc áo choàng trắng mặc cho các buổi thiền định mỗi tối và áo choàng đen cho các trưởng nhóm.[158]

Tháng 11 năm 1987, Osho bày tỏ niềm tin rằng tình trạng sức khoẻ suy yếu của ông (buồn nôn, mệt mỏi, đau ở các chi và không có khả năng đề kháng với nhiễm trùng) là do các nhà chức trách Hoa Kỳ đã đầu độc ông khi ông ở trong tù.[160] Bác sĩ và cựu luật sư của ông, Philip J. Toelkes (Swami Prem Niren), giả thuyết rằng có phóng xạtali được đưa vào một tấm vải trải giường, vì triệu chứng của Osho tập trung vào nửa người bên phải, nhưng không đưa được ra bằng chứng cụ thể nào.[161] Luật sư Hoa Kỳ Charles H. Hunter mô tả điều này là "tưởng tượng", trong khi những người khác cho rằng các triệu chứng là do Osho bị nhiễm HIV hoặc tiểu đường mãn tính kết hợp với stress.[162]

Từ đầu năm 1988, các bài thuyết giảng của ông chỉ tập trung vào thiền. Vào cuối tháng 12 năm đó, ông nói không còn muốn được gọi là "Bhagwan Shree Rajneesh", và vào tháng 2 năm 1989 lấy tên là "Osho Rajneesh", sau đó rút lại chỉ còn "Osho" vào tháng 9.[163] Ông cũng yêu cầu tất cả các thương hiệu trước đây được gắn với "Rajneesh" phải chuyển sang thành "Osho".[164] Sức khoẻ của ông tiếp tục suy yếu. Osho đã thuyết trình công khai lần cuối cùng vào tháng 4/1989, sau đó chỉ đơn giản là ngồi im lặng cùng với những đệ tử. Ngay trước khi chết, Osho gợi ý rằng một hoặc nhiều khán giả trong các buổi họp mặt buổi tối (bây giờ được gọi là White Robe Brotherhood) đã áp dụng một số hình thức ma thuật tà ác lên trên người ông.[165][166] Một cuộc tìm kiếm đã được thực hiện, nhưng không tìm thấy thủ phạm.[165][166]

Qua đời

Osho qua đời vào ngày 19 tháng 1 năm 1990, thọ 58 tuổi. Nguyên nhân gây tử vong chính thức là suy tim, nhưng tuyên bố của công xã của ông cho biết Osho đã chết bởi vì ông thấy "sống trong cơ thể đã trở thành một địa ngục" sau khi cáo buộc là bị ngộ độc trong nhà tù Hoa Kỳ.[167] Tro của ông đã được đặt trong phòng ngủ mới được xây dựng của ông tại Nhà Lão Tử ở ashram tại Pune. Trên văn bia có dòng chữ, "OSHO // không sinh // không diệt // chỉ ghé thăm Trái Đất này trong khoảng thời gian // 11 tháng 12 năm 1931 – 19 tháng 1 năm 1990".

Tài liệu tham khảo

WikiPedia: Osho http://www.enlightenedbeings.com/pdf/life_of_osho.... http://findarticles.com/p/articles/mi_m0SOR/is_n1_... http://www.hindu.com/mp/2006/09/23/stories/2006092... http://www.indianexpress.com/news/bending-towards-... http://timesofindia.indiatimes.com/articleshow/286... http://nl.newsbank.com/nl-search/we/Archives?p_pro... http://www.nytimes.com/1981/11/13/movies/life-at-a... http://www.oregonlive.com/rajneesh/index.ssf/2011/... http://www.osho.com/ http://www.osho.com